Khi nỗi đau im lặng

21/06/2021 10:13

Trí Chơn


Giờ chỉ còn là khoảng không, trống trải với sự im lặng đáng sợ mang tên Covid-19.


Chân đạp phải gai tạo thành vết thương làm cho đau nhức. Nỗi đau nhức kia là tiếng kêu đau thương, nhắc ta điều trị. Trầm trọng hơn nếu bị cùi, hủi hoặc nhiễm độc, vết đau sẽ dẫn đến hoại tử không còn cảm giác. Chân có đó mà cũng như không, thậm chí ngón chân có thể lìa khỏi bàn chân bất cứ lúc nào. Ngày nào vết thương còn biết đau là ngày đó ta vẫn còn hạnh phúc. Vì tiếng nói đau thương kia nhắc ta hãy để tâm. Khi nỗi đau im lặng thì biết rằng thân thể  đã trở nên nghiêm trọng lắm rồi!

 

Hục hặc với người thân khiến ta khổ phiền. Não phiền kia là tiếng nói của sự tổn thương, nhắc ta đừng tranh chấp nữa. Có những xung đột ngày càng căng thẳng, trái tim trở thành vô cảm. Để rồi có những bước chân đi không quay đầu nhìn lại. Ngày nào còn nghe được tiếng nói, còn nhắc nhở nhau là ngày đó ta vẫn còn hạnh phúc. Khi con tim sập cửa, tiếng lòng lặng im thì biết rằng tình thương kia đã trở nên nghiêm trọng lắm rồi!

 

Thời tiết thất thường tạo nên dông bão. Đó là tiếng nhắc nhở của mẹ thiên nhiên, hãy thôi tàn phá sinh môi. Trầm trọng hơn, với sự hưởng thụ vô độ, ngạo nghễ với trí năng “di sơn đảo hải” làm tác động đến biến đổi khí hậu, bầu khí quyển bị thủng, các địa tầng trên bề mặt trái đất bị biến dạng do thủy điện, do khai thác tài nguyên, từ đó động đất, sóng thần, bão lũ trỗi lên. Đó là tiếng rên xiết, đau thương của mẹ thiên nhiên nhưng con người đã không chịu lắng nghe, nhìn nhận.

 

Giờ thì mẹ thiên nhiên đang ở trạng thái ngất lâm sàng, không kêu la, rên xiết bằng những cơn thiên chấn, địa chấn hay hải chấn nữa. Giờ chỉ còn là khoảng không, trống trải với sự im lặng đáng sợ mang tên Covid-19.


Mà ngẫm lại, mẹ thiên nhiên hay chính con người mới là đối tượng đang bị ngất lâm sàng? 

Tin Tức Liên Quan