TÌNH THƯƠNG

22/01/2017 11:56
( Kẻ hành khất đến nhà Ông Trưởng giả, Cầu xin nơi nương tựa tấm thân, Mấy ngày qua sống trong khổ nhọc, Bụi thế gian che lấp đường trần…)

NH THƯƠNG

( Kẻ hành khất đến nhà Ông Trưởng giả,

Cầu xin nơi nương tựa tấm thân,

Mấy ngày qua sống trong khổ nhọc,

Bụi thế gian che lấp đường trần…)

Kẻ hành kht: y phục rách rưới, đáng thương

Lạy người, tôi đến nhà người để kêu gọi tình thương,

Tôi gào thét ngày một mãnh liệt hơn,

Mà người nào có biết.

Người rao giảng thao thao bất tuyệt,

Những giáo điều – vâng – thật tệ hại,

Người ở trên cao – thế gian thì chìm trong khổ hải.

Chúng tôi cần sự xót thương từ trái tim người,

Ấy thế mà;

Người cười đầy sảng khoái.

Ông trưởng giả: mở cửa ra…

Kẻ đê tiện, người đang yêu cầu ai,

Kẻ như ngươi, ta sẽ chẳng đoái hoài,

Ngươi chẳng tương lai – ngươi thật ngây dại.

Kẻ hành khất:

Nhưng chúng tôi cần một lời an ủi,

Các bậc vĩ nhân đều đã từng làm tới,

Lạy Người, chắc người hiểu ý tôi,

Giữa biển khổ trùng khơi,

Người với người cần lời thăm hỏi,

Động viên thôi cũng đã đủ lắm rồi.

Ông trưởng giả:

Này tên bần dân, người hãy nghe ta nói:

Con sông lớn chẳng đời nào nhượng quyền cùng con suối,

n nhà cao rộng chẳng ưa túp lều xập xệ, nh nhoi,

ng như ngươi kẻ bần hàn nhất trên đời,

Cũng thật khó để cho ta dung chứa.

Hoa hướng dương sáng ngã về hướng đông;

Người giàu sang cũng ngã theo quyền quý,

Chỉ trách ngươi sanh làm người nhỏ bé,

Chút tâm tưởng con người cũng thật khó cho ngươi.

Anh sinh viên: đằng xa đi tới…

Này tên trưởng giả lắm lời,

Ngươi đang nói những điều thật phi lí,

Hoa hướng dương sáng ngã về hướng đông,

Như con người luôn hướng v chính nghĩa,

ng như kẻ cao sang, quyn quý,

Nên hướng về cái hạnh lớn yêu thương.

o như ông, ý nghĩ thật bất thường,

Đã giàu sang, lại cuồng si danh vọng.

Ông trưởng giả:

Mặt trời hồng hững sáng phía trời đông,

Những nhà cao sẽ được nhiều ánh nắng.

Anh sinh viên:

Lí lẽ của ông thật sự rất khó nhằn,

Lời bào chữa thật vô tâm, vô cảm.

i chỉ muốn nói lời thật ngay thẳng,

Ông đã sai khi xa lánh bần dân,

Bậc vĩ nhân khuyên sống hạnh cơ bần,

Cốt là để hiểu sâu về nhân đạo.

Ông trưởng giả:

Nhân đạo là gì, hởi người bạn thanh niên?

i chỉ biết sống theo thời, theo thế

Các bậc vĩ nhân trói mình trong luật lệ,

n riêng ta,

Muốn hưởng lạc thú thường niên;

Những triết lí với ta là vô nghĩa.

Gã bần dân kia, nghèo hèn đến thế,

Anh bạn hãy đi mà ban phát tình thương,

Rồi anh sẽ biết, việc đó thật chán chường,

Chẳng như ta, rượu ngon chờ ta uống,

Nhạc reo lên và vũ công, ca xướng,

Như thiên vương sống giữa chốn thiên đường.

Anh sinh viên:

Ông là người bệnh nặng đến vô phương,

Nên mới nghĩ làm thiện là chán chường,

Nếu ai cũng như ông,

Nhân loại sẽ tan thương,

Và Trái Đất sẽ thành nơi Địa Ngục.

Thánh thần trên cao, dẫu sống đời hưởng lạc,

Thì cũng do phước đức huân tập thành,

o như ông keo kiệt đến hôi tanh,

Mà cũng đòi dự vào hàng thiên cảnh.

Ông nghe tôi, thực hành từ bi hạnh,

Biết yêu thương, biết bố thí, cúng dường,

Việc thiện lành nguyện cho khắp mười phương,

Ông sẽ giữ được tư lương hạnh phúc.

Chứ bây giờ, cứ cho là sung túc,

Mãn kiếp rồi, ông trở lại tay không,

Chuyện thế gian, nhân quả cứ xoay vòng,

Đến lúc chết sẽ trăm phần hối hận.

Ông trưởng giả:

Này anh bạn,

Anh là gì mà tới đây đàm luận,

i những câu thật khó để tiếp thu,

Thôi đi đi, ta còn xem ca vũ,

Nào rảnh đâu, tiếp chuyện đứa dở hơi.

Anh sinh viên:

Nói đến đây, tôi cũng đã cạn lời,

Xin tặng người,

Hai chữ: trầm luân…

Kẻ hành khất:

Xin hai người;

Thôi, hãy ngừng tranh luận,

Phận cơ hàn – duyên số, cũng đành cam;

i chẳng hiểu gì,

Về đạo thế gian,

Cũng chẳng rõ đâu là sông, là suối,

Tôi nghĩ rằng,

Nước là nước mà thôi,

Dù ở đâu cũng đều chung nguồn cội.

Sự phân biệt chỉ làm thêm đau nhói,

Đã là người, trái tim đều nóng hổi,

Hà cớ chi đi phân biệt sang – hèn,

Cứ nghĩ rằng, khi trời phủ màn đêm,

Cung điện,

Hay lu tranh chỉ là nơi trú ngụ.

Thôi đến đây, tôi không cần nói nữa,

Giã biệt ông, tôi lại lên đường,

Trên hành trình kêu gọi tình thương,

Tôi sẽ vui sống cuộc đời khổ hạnh.

Nói xong rồi, liền thong thả ra đi,

Cuối mặt trời ẩn tàng màu chân lí,

Người hành khất từng bước chân lặng lẽ,

Đi về xa, rồi khuất hẳn bóng y.

Nhân Trần

Tin Tức Liên Quan