Nụ Cười Mới

1/03/2017 5:46

Hôm nay về dự Khóa tu Có Mặt Cho Nhau lần 7 được tổ chức cùng với khóa tu Sống Tỉnh Thức 12. Đây là khóa tu đầu năm mới. Con thấy Thầy có nụ cười nhìn mới lắm, khác với nụ cười những lần trước.

Con cảm nhận trong thầy có niềm vui nhiều hơn. Bên chén trà nóng tối qua, nụ cười của thầy vẫn còn đó. Nụ cười hiền, hoà trong ánh nến lung linh, càng khiến cho không gian đêm thiền trà càng trở nên ấm áp hơn, thiêng liêng hơn.

DSC 9392
Cũng như bao lần, nụ cười ấy nhìn dễ thương lắm. Có lúc Thầy lấy tay che miệng khi chúng con mong muốn thầy hát bài "Chuông mõ bỏ buông". Thật sự, những lúc đó con nhìn Thầy có nét của một em bé với tâm hồn trong sáng kèm chút e thẹn. Khóa tu này, nhìn quanh ai cũng có hạnh phúc, ai cũng cười tươi, mặc dù các bạn mới rất nhiều.

Tiết chiều đổ mưa, ngồi thiền mà cả thân và tâm mát rười rượi. Ngồi thiền mà tâm cứ . . . động: "Lát nữa hết mưa sẽ có giờ Pháp đàm, chắc thích lắm".
Ước mơ là những tia nắng chiều chiếu xuống, từng nhóm nhỏ ngồi Pháp đàm, nhưng thực tế thì cơn mưa vẫn cứ tiếp tục rỉ rã. Không có pháp đàm, chúng con tham dự giờ tham vấn; ngồi lắng nghe Thầy chia sẻ cho mọi người những thắc mắc trong sự tu học.
Pháp thoại sáng nay, con nhìn thấy thầy cười nhiều hơn, tươi hơn. Nụ cười của thầy làm chúng con cảm thấy vui và hạnh phúc hơn. Nhìn thầy cười, ai cũng thấy hạnh phúc, niềm vui như lan tỏa từ Thầy đến tất cả mọi người.

DSC 0100
Con được biết, có một cậu bé khoảng 10 tuổi. Mỗi khi cậu ấy cười thì con lại hình dung đến Thầy. Cậu có nụ cười trông giống thầy lắm. Và khi nhìn Thầy cười, con cũng lại hình dung cậu bé ấy. Con sẽ rủ cậu bé ấy về Tu Viện đảnh lễ Thầy một lần. Con cũng không hiểu tại sao nữa.

Năm mới, Khóa tu cũng có nhiều đổi mới. Con cảm nhận năng lượng mà quí thầy, cô, quí chú dành cho hành giả nhiều hơn. Lần đầu tiên được hướng dẫn thực tập ''Năm Cái Lạy'' để trở về với Phật, Tổ sư, các thầy, cô cùng tổ tiên, ông bà và đất mẹ, chúng con cảm nhận sự thiêng liêng mầu nhiệm làm sao. Thực tập Năm Cái Lạy, con mang tình thương đến với những người khiến con ghét bỏ, làm cho con đau khổ... Lạy xong, chúng con khỏe hẳn ra, mặt mũi bớt u ám, thân nhẹ, lòng an.

DSC 0172
Cơm lần này, ngon quá. Đây là lần đầu tiên, khi ăn cơm con muốn ăn thêm bát nữa. Nhưng đã có túi canh, trái chuối, chai nước nên đủ no, con không ăn thêm được nữa. Nhìn quanh, con cảm nhận ai cũng thấy cơm ngon. Mà thật, lúc về con nghe các cô nói với nhau là hôm nay ăn cơm ngon hơn, được nghe thầy Q.T hát thiền ca lúc ăn chiều nữa, nên vui lắm.

Suýt nữa là con phải sám hổi rồi, vì lúc trưa, con dậy sớm hơn các bạn, đi rửa mặt rồi vòng ra phía sau ban công của Pháp đường, đang đứng nghe chim hót thì thấy mấy trái me, nhìn ngon quá, con loay hoay mãi mới hái được một trái. Khi định ăn, thì ''Mình chưa xin thầy mà hái ăn thế này thì không được rồi. Hồi sáng thầy có nói: ''một cọng cỏ, cây kim mà người không cho thì cũng không được lấy''. Thế là con đặt trái me lên ban công, rồi mỉm cười. "Me còn xanh lắm, thôi để me về với đất''.

DSC 0360
Chân bước lên Phật đường mà lòng cứ . . . nhìn mấy trái me. Tự nghĩ, hôm nào rủ bạn đến xin thầy, rồi chén vài trái.
Chuông chiều vang lên, giờ ăn chiều lại đến. Tay nâng bát bún mà miệng lại thích trái me.
Chắc chắn con sẽ xin thầy.
Saigon, 27/2/2017
Con
"Đôi dép cỏ"

Tin Tức Liên Quan