MẸ QUÊ

17/10/2016 6:43

Con xin viết về mẹ
Người không chung máu mủ
Con xin gọi: Mẹ quê
Trọn một đời lam lũ.

Áo mẹ đã bạc màu
Làn tóc đã phai mau
Mẹ đi từng bước chậm
Dáng quê khắc nỗi sầu.

Con thương mẹ, mẹ ơi!
Tuổi già chẵng nghỉ ngơi
Mẹ sớm đi, về tối
Muôn giọt mồ hôi rơi.

Mồ hôi muôn giọt rơi
Là muôn giọt lệ đời
Nữa đời lo con cái
Nữa đời chẳng thảnh thơi.

Trên tay tờ vé số
Đi khắp nẻo đường đời
Những lúc mẹ mệt mỏi
Biết nơi nào nghỉ ngơi?

Mẹ vẫn đi thế thôi
Đi cho hết dòng đời
Vé số trên tay mẹ
Là đôi chút đồng lời.

Mẹ nói trong gượng cười
Con mẹ đi hết rồi
Bọn nó giờ xa lắm
Còn mình mẹ mà thôi.

Mẹ ơi! Căn nhà nhỏ
Bốn vách tường lạnh căm
Những lúc trời trở gió
Ai chăn, chiếu mẹ nằm?

Mẹ có làm được không?
Khi tấm lưng đã còng
Đôi mắt không còn rõ
Mẹ nằm trong giá băng.

Qua bao tháng, bao năm
Qua bao nẻo đường trần
Mẹ vì thằng cháu nhỏ
Nên hôm sớm tảo tần.

Xin thương mẹ, giùm tôi
Người mẹ của cuộc đời
Sống nhẫn nhục, hy sinh
Cho đàn con bước tới.

Mẹ ơi, mẹ là ai?
Bồ Tát hay Phật, Tiên
Mà sao dáng mẹ hiền
Lòng từ mẹ vô biên.

Lòng con xin cảm niệm
Ơn đức mẹ thẳm sâu
Như Thái Dương, Đại Địa
Như Trăng mát đêm thâu!

Châu Thành – Bến Tre ngày 16/10/2016
Xin viết cho những người mẹ già neo đơn!
Nhân Trần

Tin Tức Liên Quan