Kính lạy cha mẹ, hai đấng sinh thành, bậc ân nhân vô thượng. Cứ mỗi độ thu về lá vàng rơi rụng, mang theo chút mưa nắng thất thường đan xen vào dòng đời tấp nập, những cơn gió se lạnh thoảng qua làn da như gợi lên trong lòng người một nỗi buồn man mác, trầm mặc giữa những ngày đầu thu. Tiếng chuông chùa trầm bổng ngân nga, vang vọng như thức tỉnh chúng con quay về với đời sống thực tại, để lắng nghe, để hiểu và để cảm nhận tình yêu thương cao cả, ấm áp mà hai đấng sinh thành đã ban cho.
Có lẽ trong mỗi chúng ta chắc hẳn ai cũng cảm thấy chạnh lòng khi nghĩ về các đấng sinh thành. Vu lan - hai tiếng nghe thật thân thương. Khi ai đó nhắc đến Vu lan lòng ta lại bồi hồi nhớ mẹ. Phải chăng trong trái tim mỗi người, mẹ luôn là hình ảnh cao đẹp nhất. Mẹ là quê hương, là bóng mát, là sự sống, là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời. Mẹ là người luôn hi sinh, chở che cho con vượt qua bao nhiêu bão giông, suốt cuộc đời chỉ sống vì con. Những tháng ngày mẹ mang nặng đẻ đau, trải qua biết bao nhọc nhằn vất vả chưa một lần kể than. Mẹ - người phụ nữ mạnh mẽ nhất của cuộc đời con, phong ba bão táp ngoài kia sao có thể làm Người gục ngã. Người có thể làm tất cả mọi thứ chỉ mong cho con có được cuộc sống ấm êm và nụ cười hạnh phúc.
Mẹ như vạt nắng bình minh
Đem nguồn nhựa sống để dành cho con.
Sáng soi như mảnh trăng tròn
Hành trình mẹ vẫn đầu non cuối ghềnh
Trong cuộc đời bể dâu tan hợp, thân mẹ hao gầy theo năm tháng vì chồng vì con. Biết bao lần con gục ngã trước những cạm bẫy khắc nghiệt của cuộc đời thì khi ấy mẹ đều có mặt bên con dắt dìu, an ủi động viên, chắp cho con đôi cánh của niềm tin và hy vọng để con vươn lên trên cuộc sống. Tình thương mẹ dành cho con bao la như biển Thái Bình, mênh mông như trời với đất, dạt dào như suối như sông, ngân nga đủ cung bậc ngũ âm xàng xê liu cống, ầu ơ, ví dầu… tất cả như hoà nhập vào giai điệu hát ru lan tỏa khắp cả ba miền non nước. Dù con hư đốn đến hoang đàng, dù con khổ đau tuyệt vọng mẹ luôn đem và lấy tình thương nâng đỡ, uốn nắn, dắt dìu mà không hề giận hờn trách cứ. Tình thương ấy, ân đức ấy bao la biển trời mà không một mỹ từ nào có thể diễn đạt cho hết, không một bút mực nào tả cho cùng.
Tháng bảy – tháng của sự báo hiếu, của lòng biết ơn, nhìn đóa hoa hồng màu trắng tang thương, màu của cõi lòng quạnh quẽ mà ai đó đang cài trên áo, con chợt thấy được sự khắc nghiệt của vô thường, một ngày nào đó có lẽ mẹ không thể nào đồng hành cùng con trong suốt quãng đường đời còn lại, tim con chợt nhói lên từng cơn. Hôm nay, ngoài kia ai khóc mẹ, sợ giọt nước mắt ấy bao giờ đến phiên con. Vu Lan mây vương nắng nhạt chiều tà, con bồi hồi xúc động nhớ công ơn sinh thành, thầm nghĩ mình còn nhiều thiếu sót, lúc nào cũng để cho mẹ bận tâm, lo lắng mặc dù đã trưởng thành. Công đức sinh thành, dưỡng dục ấy làm sao con có thể nói hết. Cảm ơn mẹ, người đã ban tặng cho con cuộc sống này, ban tặng cho con đôi chân vững chãi, một sức mạnh tâm thức để con bước đi qua bao giông tố của cuộc đời…
Xin thành thật chia sẻ nỗi buồn đau cùng với tất cả những người con đã mất mẹ, tuy đó là nỗi đau lớn nhưng cũng chính là động lực, là bước ngoặc để bản thân mình cất bước lên chân trời cao rộng hơn xứng đáng lòng tin yêu mà cha mẹ đã đặt ở nơi mình.
Tôi mơ ước một hoa hồng đỏ thắm
Mà bấy lâu không có từ bao giờ
Xa mẹ rồi trăng nước vẫn bơ vơ
Ai lấp được nỗi buồn khi mất mẹ
Vu Lan đến cõi lòng con quạnh quẽ
Bóng người xưa như phảng phất đâu đây
Một chiều thu lạnh con dâng bát cơm đầy
Tình nghĩa ấy mẹ ơi! Bao thấm thía…
Còn cha gót đỏ như son; Một mai cha mất, gót con đen sì. Con có cha, có mẹ, con ngước lên như thấy mặt trời rạng rỡ, thấy cuộc sống như một vùng đất phì nhiêu mời gọi. Mẹ như suối trong, như sông dài mát mẻ, chảy mãi không ngừng trong cuộc sống đời con, mẹ lặng lẽ bồi đắp, vun tưới cho mảnh vườn đời con bốn mùa xanh tươi, thắm hoa, trĩu quả, ngan ngát hương lành. Nhưng khi thiếu vắng mẹ cha, con lớn lên bơ vơ, lạc lõng giữa bao lớp sóng đời. Chỉ có sỏi đá nhọn dưới chân con, nắng như đổ lửa trên đầu con nóng bỏng và giờ đây chỉ còn lại hai tiếng “Mẹ ơi!” trong từng cơn nấc nghẹn ngào…
Hạnh phúc thay cho những ai đang còn cha còn mẹ, hai bậc vĩ nhân trong cuộc đời của mỗi người, còn được tắm tưới bởi suối nguồn ánh sáng tình thương của cha mẹ mỗi ngày, còn được cài lên ngực áo mình hoa hồng đỏ thắm mỗi mùa Vu Lan, thì xin hãy làm tròn bổn phận chữ hiếu của đạo làm con, để mai kia cha mẹ đi rồi cũng không phải hối tiếc muộn màng…
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ Mẹ kính Cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.
Lệ Ánh
Tin Tức Liên Quan
- LÁ THƯ MÙA VU LAN (27/08/2023 11:26)
- Đoàn Phật tử Hải Phòng thăm, dâng lễ cúng dường Tu viện Khánh An (14/08/2023 12:20)
- Sư thầy Thích Trí Chơn và chuyện kể 7 ngôi chùa Việt giữa châu Âu ( 5/08/2023 7:38)
- Ăn chay trong Phật giáo có ý nghĩa gì, có phải tích đức nhiều hơn? ( 2/07/2023 10:24)
- KHÓA TU SỐNG TỈNH THỨC LẦN THỨ 71 CÓ GÌ? (30/06/2023 9:17)
- NHẬT KÝ AN CƯ: Niềm an vui vẫn luôn có thật (27/06/2023 11:56)
- Mùa An cư, Thầy an cư tại Tu viện, con an cư ở đâu? (27/06/2023 10:41)
- VƯỢT NẺO TRẦM LUÂN (21/06/2023 8:08)
- Đôi dòng cảm nhận của bạn trẻ về tu học mùa An cư (20/06/2023 9:16)
- VỀ TU VIỆN (20/06/2023 9:02)