Theo dòng thời gian, vạn vật đều biến chuyển theo cái lẽ tự nhiên vốn có của nó. Mới thấy đó rồi mất đó, cuộc sống quá mong manh, tạm bợ. Cái chết chỉ là một sự chuyển tiếp, một hiện tượng hay biến cố trên dòng tiếp nối liên tục của sự sống. Vì vậy, tử sinh là quy luật của đất trời, nó là sự chuyển hóa, sự tương tục giữa cái không và có. Một đóa hoa tàn rụng xuống cội là nguồn dinh dưỡng để nuôi dưỡng những chồi xanh, hoa trái về sau. Những giọt mưa từ trời rơi xuống rồi một ngày nào đó, chúng sẽ quay lại lang thang cùng những đám mây trên trời, hay thành những hạt sương trên núi cao, hòa mình thành con sóng của biển khơi. Khi chúng ta nghĩ về luân hồi thì cái chết cũng vậy. Nó chỉ là một dấu lặng của một bản trường ca bất tận. Và nó chỉ hoàn toàn chấm dứt như khi củi hết, lửa tàn của các vị đại ngộ. Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, sống ở đời không thể nào vạn sự đều như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình, nếu ai đó cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà, thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong!
Tất cả mọi sự vật hiện tượng đều thay đổi không ngừng nghỉ dù ở bất kì khoảnh khắc nào, thế nên mới thấy vô thường hoạt động khắp nơi. Đối với người biết nhận ra điều ấy sẽ cảm nhận được một vẻ đẹp vĩ đại trong sự biến chuyển thường hằng này. Mỗi năm bốn mùa cứ liên tục nối tiếp nhau, mỗi mùa có những thay đổi đặc trưng: sự chuyển đổi của nhiệt độ, dài ngắn của ngày đêm hay phong cảnh thiên nhiên. Những thay đổi ấy không thể tránh, dù có thích mùa hè, cái lạnh mùa đông cũng tới. Và chu kỳ cứ thế lại bắt đầu rồi kết thúc xoay vần theo thời gian như con tạo quay vòng. Không ích gì để mà mơ mộng cái không thể. Tốt hơn hết là ta cứ thử nếm hương vị và vẻ kiều diễm của mỗi mùa. Con người cũng như thế, không thể nào tránh khỏi được những quy luật vốn có của tự nhiên, vì thế trong kiếp sống nhân sinh, để đạt được một cuộc đời trọn vẹn nghĩa tình, chúng ta cần nên sống thật với chính mình. Vì con người vốn là một thể thống nhất giữa tinh thần và thể xác, nếu không sống thật với chính mình, tự ta sẽ gây ra đau khổ, tai hoạ cho gia đình, cho những người xung quanh và làm cho chính bản thân bị tổn thương khi suốt ngày phải giấu cảm xúc, phải mang bộ mặt giả tạo như mang một chiếc mặt nạ, như thế thì làm sao có thể sống tốt, làm sao có thể mang đến hạnh phúc cho những người thương yêu xung quanh.
Nhưng giữa đời thường, có mấy ai dám sống thật với chính bản thân mình? Còn vướng bận giữa những toan tính đời thường, mấy ai có can đảm nói thật hết những suy nghĩ của mình? Chối bỏ bản thân có đôi khi là đánh mất luôn cả cơ hội để thay đổi mọi thứ. Sống thật lòng như là một sợi dây vô hình rút ngắn khoảng cách giữa con người với nhau. Cần xây dựng một lối sống đẹp để không còn những lúc dối người, dối mình, để mỗi cá nhân trong một tập thể có thể phát huy được toàn vẹn năng lực của bản thân. Khi biết sống thật với chính mình, người ta sẽ biết cách trân trọng bản thân và rồi sẽ tiến đến trân trọng những người xung quanh, sẽ không còn ai làm hại ai, cuộc sống sẽ được xây dựng tốt đẹp hơn rất nhiều.
Sống đúng với chính mình là mùa xuân tràn đầy nhựa sống, là mùa hạ tươi vui sảng khoái, là mùa thu mát mẻ trong xanh, là mùa đông thuần khiết và trầm lắng. Những người sống đúng theo lời kêu gọi trong tận sâu thẳm lòng mình, việc làm của họ chính là sự bày tỏ tình cảm chân thực nhất của mình. Họ đã sống một cách chân thực để toả sáng hết tài năng trên sân khấu cuộc đời, nhờ thế họ chiếm được tình cảm và sự kính nể từ mọi người xung quanh. Đó chính là những thành quả đáng trân trọng, đáng khâm phục khi họ sống với chính mình, không như những thứ phù hoa lòe loẹt khi khoác lên mình chiếc xiêm y giả dối.
Hãy sống với chính mình, đừng đào bới thêm sự cô đơn trong tâm hồn đã chết, đừng tô điểm thêm gì cho tượng gỗ vô hồn, đừng theo đuổi cái giả dối thiếu chân thực, đừng hùa theo trào lưu phù phiếm của xã hội.
Trong cuộc sống, có những thứ thuộc quyền sở hữu của ta nhưng bên cạnh đó cũng có những thứ không thuộc về mình, phàm mọi việc biết đủ là được, mọi sự tuỳ duyên là xong.
Mỗi ngày trôi qua trong chớp mắt, một năm như thoáng lạnh mùa thu, đời người chỉ ngắn ngủi trong hơi thở, khóc khóc cười cười một kiếp người rồi cũng sẽ qua. Những điều lướt qua chỉ là phong cảnh, thứ còn lưu lại mới là kiếp nhân sinh…
Ngọc Ánh
Tin Tức Liên Quan
- Nếu khổ đau không đến đây ( 6/08/2020 5:39)
- Nắng rọi vườn tâm (13/07/2020 7:15)
- Ông đạo và giếng nước thơm trong ( 9/07/2020 7:42)
- Biết ơn ( 3/07/2020 3:33)
- Tuỳ thuận pháp con thấy mình bình an (18/06/2020 10:38)
- Không có kẻ chiến bại ( 2/06/2020 9:15)
- Không nên vội tin cũng không nên bài bác (31/05/2020 8:41)
- Nhật nguyệt vẫn tròn đầy (30/05/2020 7:08)
- Sóng tâm thức ùa về (27/05/2020 11:42)
- Lời bình về "Mắt kính và khẩu trang" (26/05/2020 10:13)