Khi những tia nắng cuối hạ vừa tàn cũng là thời khắc chào đón làn
gió đầu thu nhẹ nhàng đến thổi bay từng chiếc lá vàng vào khoảng không mênh
mông vô tận phía cuối trời. Đêm thu, nghe tiếng rả rích của những giọt mưa trên
mái nhà, bên bờ sông xa vắng. Từ sâu thẳm trong cõi lòng của kẻ tha phương bất
giác trào dâng một nỗi niềm bâng khuâng, xao xuyến đến kỳ lạ. Bâng khuâng bởi
giữa thế giới bao la rộng lớn này, thân phận mình sao quá bé nhỏ, tầm thường và
mong manh; xao xuyến vì trong cõi đời huyễn hoặc hư vô này, mình vẫn còn diễm
phúc khi được sinh ra và lớn lên trong bầu trời tình thương hiền hòa, dịu êm của
Mẹ.
Mẹ là vầng trăng sáng soi đời con
Mẹ là bông hoa tỏa hương về đêm
Mẹ là tia nắng chiếu soi con đường
Trong không gian chúng ta nghe có tiếng ru của
gió, ngoài biển xanh có tiếng sóng vỗ về, và trong lòng của mỗi người luôn có
tiếng ấm áp, trìu mến của mẹ. Mẹ là một tình cảm thiêng liêng, cao quý mà mỗi
người con đều luôn ấp ủ trong tim, truyền lưu trong huyết quản. Chỉ cần máu còn
tươi đỏ, hơi thở còn ra vào, nhịp tim còn đập là chúng ta mãi còn hình bóng của
đấng sinh thành. Bởi lẽ, sống trên đời ai cũng có mẹ, người sinh ra và nuôi dưỡng
ta từng ngày. Mỗi khi nhắc đến mẹ, trong tâm khảm con gợi lên những hình ảnh
thân thương, trìu mến nhất. Khi thành hình, tạo hoá đã cho con được “tạm trú” ở
trong thiên đường tuyệt mỹ của cung lòng mẹ, được nếm cảm khoảnh khắc bắt đầu sự
sống ở một nơi tuyệt vời như thế này. Mẹ đã dành cho con một chỗ để nương mình,
đã truyền lan cho con dòng máu ấm và cả tình yêu thương thật ngọt ngào. Với ân
đức ấy, không ai có thể quên được. Mẹ! tiếng gọi trong ngần như mây đầu hạ,
tinh khôi như nước trong nguồn và nhẹ nhàng, trong xanh như dòng nước mát. Mẹ!
Từ khi con bập bẹ gọi lúc chào đời đến lúc lớn khôn mà con không sao hiểu được
trọn vẹn ý nghĩa của nó. Bởi vì Người thật lớn lao, thật huyền diệu và cũng thật
nhiệm màu, thiêng liêng, là một thứ đặc ân mà cuộc đời đã ban tặng cho chúng
con. Có lẽ, không có ngôn ngữ mỹ miều nào ở nơi trần gian có thể diễn tả được
thứ tình cảm ấy.
Từ khi cất tiếng khóc chào đời, mẹ là người
lo trọn cho con từng miếng ăn, từng giấc ngủ, bằng dòng sữa ngọt ngào, bằng lời
ru ầu ơ. Hay nói khác hơn, Mẹ đã nuôi con bằng chính máu của mình. Con lớn lên
bằng những chất chồng lo toan, săn sóc của Mẹ. “Ướt Mẹ nằm khô ráo phần con”, mẹ
sẵn sàng nhường cho con các cuộc thanh nhàn cùng đồ ăn thức uống bùi ngọt, bổ
dưỡng. Mẹ vì con mà chấp nhận tất cả những đau khổ đắng cay cuộc đời về mình.
Những khi sự lạnh lẽo của khí trời làm con đau bệnh, chỉ có mẹ mới đủ kiên nhẫn
thức trắng cùng con. Chỉ màng nhĩ tai mẹ mới đủ dày để chịu đựng tiếng khóc thé
của con. Giờ đây, với sức nặng của thời gian, ngọn đèn dầu đã dần cạn những giọt
cuối, nét xuân xanh một thời của mẹ chỉ còn những vết chân chim. Hương sắc mặn
mà, mái tóc gỗ mun đã nhường chỗ cho những vệt trắng loang lỗ theo thời gian.
Con biết, giờ đây dù có viết cả ngàn lời yêu thương thì con cũng chẳng thể níu
kéo thời gian thanh xuân trở lại cho mẹ
Trái tim của mẹ tuyệt vời
Bao dung che chở trọn đời vì con
Dù cho sức mẹ hao mòn
Tháng năm vất vả lo tròn tình thâm
(Tường Vân)
Có thể nói, tình thương mà mẹ dành cho con
là vô cùng vô tận, bởi lẽ, dù con có khôn lớn, trưởng thành đến mấy thì tấm
lòng của mẹ vẫn vẹn nguyên như thời thơ bé. Thế nhưng, cây to đến mấy rồi cũng
sẽ đổ, núi cao rồi cũng sẽ mòn, tình thương ấy chỉ tồn tại trong cõi đời vô thường
giả tạm, để rồi một ngày nào đó, theo dòng sinh biệt của tự nhiên, ai rồi cũng
sẽ trở về với cát bụi, về với cái bản thể uyên nguyên của mình:
“Chiều hôm ấy trời mây giăng ảm đạm
Không gian buồn trong cảnh vắng thê lương
Khói hương bay, sao đau đớn đoạn trường
Ngày vĩnh biệt ngàn thu người hiền mẫu."
(Trần
Ngọc Chánh)
Ôi! Công ơn và đức hy sinh của mẹ đậm đà, thầm lặng mà sâu kín làm
sao! Tình mẫu tử thật thiêng liêng cao cả mà không một thứ tình cảm nào có thể
sánh được! Mãi mãi và về sau, chúng ta không thể nào đền đáp công ơn sinh
thành, giáo dưỡng này. Lại một mùa Vu lan nữa về, con vẫn thầm cảm ơn cuộc đời
vì bản thân con còn mỉm cười khi có mẹ trên cuộc đời này, mẹ là điểm tựa, là niềm
tin vững chắc để con trưởng thành hơn. Dẫu biết năm dài tháng rộng, cuộc đời đổi
thay, lòng người đầy hiểm nguy, cuộc sống sẽ đầy dẫy những khó khăn, nhọc nhằn
phía trước nhưng bất cứ khi nào có mẹ là con còn có cả cuộc đời tươi đẹp. Và,
con cũng chân thành chia sẻ nỗi đau với những người đã mất mẹ. Nỗi đau khi mỗi
mùa Vu Lan về mắt rưng rưng nhặt những cánh hoa trắng. Mong rằng ai đó cũng đừng
quá bi thương, vì đây là định luật “sinh lão bệnh tử” không ai vượt qua được.
Nhưng cũng chính cánh hoa trắng đó nhắc nhở chúng ta phải sống sao cho cha mẹ
đã khuất phải hãnh diện vì việc làm, lời nói của mình. Và vì hương linh cha mẹ
đã khuất, ta phải tạo tác nhiều việc thiện để hồi hướng cho phụ mẫu nhiều đời
nhiều kiếp được ân triêm công đức.
Tiền tài vật chất, sức khỏe rồi cũng sẽ phai
tàn theo thời gian nhưng tình yêu thương, công đức sanh thành mãi là một dấu
son không bao giờ phai nhạt. Làm tròn chữ hiếu, làm tròn đạo con là bổn phận của
mỗi con người. Đừng để đến phút cuối cuộc đời khi cha mẹ đã rời xa cõi đời mới
quay đầu hối tiếc thì đã quá muộn màng!
Ngọc Ánh
Tin Tức Liên Quan
- Bài 7: Tăng là đoàn thể đẹp | Thế Tôn - Ngài vẫn luôn có mặt cho chúng con. (25/07/2024 10:29)
- Bài 6: BẬC ĐƯỢC TÔN KÍNH NHẤT THẾ GIAN I Thế Tôn - Ngài vẫn luôn có mặt cho chúng con. (16/07/2024 8:41)
- Ở yên ngồi vững! (13/07/2024 10:42)
- Bài 5: Thấy biết sâu sắc về hạnh tu và người tu I Thế Tôn - Ngài vẫn luôn có mặt cho chúng con ( 9/07/2024 5:12)
- Bài 4: Đạo quí cao tột - Đức đẹp vô cùng I Thế Tôn - Ngài vẫn luôn có mặt cho chúng con. ( 9/07/2024 5:08)
- Bài 3: Mái che hồn nước gặp bão dông I Thế Tôn - Ngài vẫn luôn có mặt cho chúng con (30/06/2024 8:43)
- Bài 2: Kiếp hư ảo và cuộc hơn thua I Thế Tôn - Ngài vẫn luôn có mặt cho chúng con (30/06/2024 8:37)
- Bài 1: Linh dược và độc dược I Thế Tôn - Ngài vẫn luôn có mặt cho chúng con (30/06/2024 8:35)
- Về đâu lữ khách (21/06/2024 8:54)
- NGUYỆN TRỌN ĐƯỜNG XUẤT SĨ (13/06/2024 1:15)