Ta Về

22/02/2020 12:00

Ta về gõ nhịp miên man

Mùa thu năm đó

Úa vàng lối xưa…

Ngập ngừng

Trời chợt cơn mưa

Lá rơi nhịp lá – người thưa bước người…

Hành trình của nhân kiếp đơn thuần chỉ là sự hiện hữu chuyển tiếp nhau về mặt hình thái và ý niệm. Như con ve đến kì phải lột xác, như cây trái đúng thời lại sum xuê, suy cho cùng, đó cũng chỉ là một sự vận hành cô đơn và trơ trọi. Cho đến khi, trong hành trình đơn độc đó, con người và vạn vật tình cờ gặp gỡ nhau như những giao thoa của nhận thức. Từ đó, con người có bè bạn, thân nhân, vạn vật có ngàn hoa vạn thảo, kết nối và biểu hiện đơn thuần cùng nhau giữa kiếp sống này. Cũng có thể nói đó là mối nhân duyên sâu nặng vậy.

Nhưng duyên hợp rồi tan, hoa nở rồi tàn, nước chảy đến bao năm có thể làm trơ mòn ghềnh đá. Vậy thì có gì trên cuộc đời là thường hữu đâu…. Có chăng đó chỉ là những mảnh ghép tạm, cho người và cho vật, cho hữu và cho vô… và cho “Mùa thu năm đó úa vàng lối xưa…”.

Như lá vàng mùa thu rơi theo nhịp gió, như đường thưa bước người khi trời đổ cơn mưa. Sống ở đời, trải qua bốn mùa xuân – hạ – thu – đông, trải qua bể dâu mấy mùa mưa nắng, căn bản con người cũng phải sống như cuộc đời của nó…. Như chính con đường đó, dù đông người hay thưa bóng nào có gì quan trọng đâu, con đường đơn thuần chỉ là nơi cho dòng nhân hữu qua lại… Chính ta cũng từ nhân hữu để đi về riêng bóng một mình, “Lá rơi nhịp lá – người thưa bước người”; đến cuối cùng, chỉ một mình ta đi về như chính ta một mình khi đến… với cuộc sống này…

Trung Nhân

Tin Tức Liên Quan