Nhớ
mùa Vu Lan năm ấy. Cơ duyên được là đoàn sinh gia đình Phật tử từ thuở nhỏ, hạnh
phúc lắm thay… Được khoác lên mình đồng phục màu lam, chia nhau đứng xếp hàng gần
đầy ắp sân trước khuôn viên chùa quê, đủ các ngành từ các em Chim Non vài tuổi đến ngành Oanh Vũ, ngành
Thiếu, ngành Thanh và cả Huynh Trưởng lớn tuổi.
Trong
không khí trang nghiêm của ngày Vu Lan hôm ấy, hoà với câu chuyện Mục Liên cứu
mẹ là những bài cảm niệm ca ngợi các đấng sinh thành đầy cảm xúc; rồi những
khúc hát về ơn dưỡng dục vang lên. Chợt nghe bài hát - Bông hồng cài áo - năm
nào: “... Một bông hồng cho những ai đang còn mẹ, đang còn mẹ. Lỡ mai này mẹ hiền
có mất đi như đoá hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười, ngỡ đời mình
không lớn khôn thêm, ngỡ bầu trời thiếu anh sao đêm..." và những bài về
cha lòng dâng lên niềm cảm xúc khó tả. Cái cảm xúc dồn nén bấy lâu như vỡ òa. Hạnh
phúc thay vì chúng con may mắn còn có ba má trong đời.
Tự
nhiên đến lúc này, hai dòng nước mắt cứ lăn dài trên má, không sao kìm lại được. Đưa tay lau vội, mà
không hiểu sao lau xong nước mắt ở đâu cứ
chảy lên đôi gò má rớt xuống miệng nghe vị mặn mặn. Đôi mắt cũng dần đỏ hoe. Những
khúc hát ca ngợi thiêng liêng tình cha mẹ
vẫn tiếp tục ngân nga. Giây phút đó khiến chúng con tự nhiên có dịp chợt nhớ
nghĩ thật nhiều. Bỗng nhiên ngẫm thấy
thương vô cùng.
Đó
cũng là phút chúng con được lắng lòng và hồi tưởng... Nhớ giây phút ấy. Nhớ
ngày rằm tháng bảy, nhờ môi trường sinh hoạt ấy nuôi dưỡng tâm hồn chúng con
mãi về sau.
Một kỷ niệm gợi nhớ… Nhà đông con, nhưng ba má dù vất vả vẫn lo trọn vẹn cho tất cả anh chị em. Nhớ ngày đầu vào Sài Gòn học … sau khi hết lớp 12 … khi đó đã 18. Ở các nước Phương Tây tuổi ấy là có thể tự lập. Thế mà chúng con vẫn được lo mãi không thôi. Má nài nỉ bảo học ở quê cho gần nhà, con không chịu vì đã hẹn với bạn bè, đành chiều ý, ngày ba đưa đi, vì sợ con gái 1 thân 1 mình, ba đã dặn dò suốt đường đi hơn 300 cây số ngồi xe không ngừng, ba còn mang theo bên mình chiếc xe đạp đầu tiên, tiện cho con đi học; rồi tìm nhà trọ cho con... xong dặn dò chủ nhà thật kỷ, rồi mới yên tâm quay về.
Những
tháng đầu mỗi tuần ba đều gọi điện nói chuyện dặn dò đủ thứ, sợ con quên, sợ nhớ
nhà (mà con nhớ thiệt). Mỗi lần gọi phải nghe nhờ điện thoại bàn chủ nhà hơi bất
tiện (không được như bây giờ). Những sự quan tâm ấy đã làm chỗ dựa, sức mạnh để
chúng con có thể vượt qua những khó khăn, sóng gió của chặng đường phía trước.
Thấm
thoắt mới đó đã bao năm. Thời gian trôi thật mau, giật mình nhìn lại, mẹ cha đã
ngoài bảy mươi cả, mái tóc cũng bạc trắng, thêm bệnh đau tuổi già ùa về như một
lẽ tự nhiên của vô thường… Nhưng sao trong con nghe vẫn nhói lòng.
Mùa
Vu Lan đang đến thật rồi.
Nghe
thổn thức bồi hồi đến lạ.
Chợt
chạnh lòng biết nói chi đây
Hay
chỉ là cay cay nơi khoé mắt.
Con
ước rằng ba má mãi khỏe mạnh sống vui. Để có dịp là con vẫn muốn chạy về với
hai người để thương yêu hay để được thương yêu ?
Con
không biết nữa…
Nguyên
Thùy
Tin Tức Liên Quan
- Vắng mẹ ! (30/07/2019 3:01)
- Bát canh rau (23/07/2019 6:15)
- Mùa Thương ( 6/07/2019 6:41)
- Gửi em trong tôi (22/06/2019 9:01)
- Lời khuyên của Đức Phật vào đề Văn chuyên lớp 10 Đại học Sư phạm TP HCM ( 7/06/2019 3:42)
- Trong veo cơn mưa đầu hạ ( 4/06/2019 2:19)
- Tháng tư về . . . lòng con nhớ Phật! ( 8/05/2019 3:08)
- Tiếc nuối một thời (13/04/2019 4:57)
- Mưa về ( 4/04/2019 1:49)
- Thư kính gửi Đức Thế Tôn (30/03/2019 9:04)