Trong lúc hai người họ nói chuyện, vị
thiền sư một mực tươi cười và sẵn lòng nghe anh ta chia sẻ, thổ lộ. Anh ta kể
rằng: “Sau rất nhiều năm tháng gian khổ, hiện tại tôi đã được giữ một chức vụ
tương đối ở công ty, nơi tôi đang làm việc. Tôi cũng đã có bạn gái. Nhưng mà
bây giờ thì tất cả đã mất hết rồi. Tôi không hiểu vì nguyên nhân gì mà ông chủ
luôn tìm cách muốn sa thải tôi, thậm chí hiện giờ ông ấy còn đang bắt tôi phải
hướng dẫn cho một nhân viên mới được tuyển dụng. Hàng ngày, tôi đều phải chịu
áp lực rất lớn. Còn bạn gái, sau khi biết tôi khó khăn đã nói lời chia tay. Lý
do mà cô ấy đưa ra là, cô ấy không chấp nhận một người mà không thể lo được cho
cô ấy một cuộc sống sung túc giàu sang. Tôi thực sự rất tuyệt vọng.”
Vị thiền sư vẫn lặng lẽ ngồi bên
người thanh niên này và chăm chú nghe.
Người thanh niên lại nói: “Tôi đã làm
cho ông chủ này 8 năm liền, vậy mà ông ấy chỉ nói một câu bắt tôi rời đi. Còn
bạn gái, lúc ban đầu mới vào thành phố này, không có ai nương tựa giúp đỡ, tôi
đã giúp đỡ và chăm sóc cô ấy. Vậy mà, hiện giờ…” Người thanh niên kể đến đây,
dường như anh ta rất phẫn nộ, hai mắt như có lửa cháy bừng bừng.
Vị thiền sư ngồi bên cạnh, đưa tay vỗ
nhẹ lên vai người thanh niên rồi ông kéo tay anh ta đi lên đỉnh núi. Những cơn
gió mát lạnh dường như đã làm nguôi ngoai phần nào sự bực bội trong lòng người
thanh niên, khiến anh ta bình tĩnh hơn. Vị thiền sư bỗng nhiên dừng lại, rồi đưa
hai tay ra bắt lấy một bông liễu đang bay trước mặt.
Những bông liễu nhẹ nhàng mà ngang
bướng, không chịu nằm yên trong bàn tay của vị thiền sư. Người thanh niên trẻ
tuổi lặng lẽ nhìn vị thiền sư với vẻ khó hiểu.
“Ha Ha, ta già rồi, không bắt được
những bông liễu này nữa rồi!” Vị thiền sư nói xong, liền quay mặt về phía người
thanh niên và nói: “Trên đời này có đủ thứ xinh đẹp và đặc sắc, nhưng không
phải thứ gì chúng ta cũng đều bắt được. Nếu đã bắt không được, chi bằng hãy
tiễn đưa chúng một đoạn đường, để chúng sống được càng tốt đẹp và đặc sắc hơn
và cũng để cho chính bản thân mình được an bình, thoải mái hơn.”
Nói xong, vị thiền sư giương bông
liễu đang giữ trong tay lên rồi thả nó ra, bông liễu bay trong gió dưới ánh mặt
trời càng trở nên xinh đẹp hơn.
Nghe xong những lời nói của vị thiền
sư, người thanh niên ngây người đứng lặng một lúc. Bỗng nhiên, trên mặt anh ta
mỉm cười, rồi cúi người bái biệt vị thiền sư và quay người đi xuống núi.
Sau khi trở về thành phố, người thanh
niên trẻ tuổi miệt mài đem hết những kinh nghiệm mà anh ta có được dạy lại cho
người mới. Ông chủ rất bất ngờ và không tin vào mắt mình thầm nghĩ: “Rõ ràng
lúc trước cậu ta ủy khuất, bực bội vậy mà bây giờ lại dốc sức vì công ty, không
một chút phàn nàn. Quả là không hiểu nổi!” Trong lòng ông chủ rất cảm phục
người thanh niên này. Đến thời điểm người thanh niên phải rời khỏi công ty, ông
chủ đã cầm chặt hai tay anh ta và nói trong xúc động: “Tôi thực sự xin lỗi cậu!
Tôi không ngờ cậu vẫn còn đối xử với tôi được như thế này! Sa thải cậu cũng là
vì tôi có điều khó nói. Tôi sẽ ghi nhớ về cậu, sau này nếu có việc gì hãy quay
lại tìm tôi!” Người thanh niên tươi cười rồi từ biệt ông chủ và sải bước đi ra
cửa trong sự nuối tiếc của tất cả các đồng nghiệp trong công ty.
Thế rồi buổi tối hôm ấy, người thanh
niên đã cầm lọ dầu phong thấp đến cho bạn gái cũ bởi vì anh ta biết bạn gái
mình bị mắc bệnh này. Mỗi lần cô ấy không có thuốc xoa bóp sẽ thấy rất đau đớn.
Cô gái khi nhận được lọ thuốc đã rất xúc động mà òa khóc. Sau khi trao cho cô
gái lọ dầu, người thanh niên quay người rời đi trong thoải mái và phóng khoáng.
Trong cuộc sống sau này, anh ta luôn
luôn thủy chung thực hiện một nguyên tắc – gặp được ai hay duyên phận nào, anh
ta đều quý trọng. Những thứ không thể nắm bắt được, anh ta sẽ cười tươi và tiễn
đưa chúng một đoạn. Loại tâm thái này đã khiến anh ta giành được sự tôn trọng
từ tất cả mọi người, và còn nhận được sự hồi báo, giúp đỡ của rất nhiều người.
Cuộc sống của anh ta cũng dần dần thoát ra khỏi cảnh khốn khó.
Về sau, người thanh niên này đã trở
lại ngôi chùa trên núi để tìm gặp vị thiền sư với mong muốn được cảm ơn ông.
Nhưng, thật không ngờ, người học trò của vị thiền sư đã cho anh ta biết rằng
ông đã viên tịch. Người học trò này còn nói rằng, thời điểm mà thiền sư gặp anh
ta, bệnh tình của ông vô cùng nặng, ông thường xuyên phải chịu đựng sự đau đớn
và dày vò của bệnh tật. Nhưng thiền sư vẫn luôn luôn vui tươi và lạc quan với
cuộc sống dù ông biết thời gian của mình không còn nhiều.
Nghe xong những lời này, người thanh
niên trẻ tuổi cố gắng mỉm cười để che đi những giọt nước trong khóe mắt. Thời
điểm này, anh ta mới hiểu được rằng vị thiền sư kia đã biết rõ chính mình bắt
không được tính mạng của mình rồi, nhưng vẫn dùng chút sức lực cuối cùng để tự
tiễn đưa chính mình một đoạn đường.
Người thanh niên trẻ tuổi hướng về
nơi thiền sư viên tịch, cúi lạy rồi mỉm cười đi xuống dưới núi…
Sưu Tầm
Tin Tức Liên Quan
- Ta đã nhìn thấy em (29/09/2019 11:32)
- Trách Người Đi ! (29/09/2019 7:36)
- Bài pháp vô ngôn (27/09/2019 11:36)
- Lối cũ ta về (24/09/2019 10:21)
- Tâm Cầu Duyên Khởi (24/09/2019 10:13)
- Ánh sáng hoa lòng (24/09/2019 11:39)
- Đọng lại Pháp âm (19/09/2019 10:39)
- Người gieo hạt tình thương (15/09/2019 9:43)
- Kỳ ngộ (13/09/2019 8:35)
- Vu Lan miền viễn xứ ( 5/09/2019 9:43)